Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 luôn là một dịp đặc biệt đối với những người làm nghề giáo. Và với thầy Nam, ngày này càng thêm ý nghĩa vì nó luôn gợi lại một ký ức khó quên – một kỷ niệm gắn liền với chiếc bánh kem đầu tiên mà thầy từng nhận được từ học trò. Đó không phải là một món quà có giá trị to lớn hay lộng lẫy gì, nhưng lại chất chứa tình cảm của lứa học sinh đầu tiên, những cô cậu học trò ngô nghê của thầy năm ấy.
Thầy Nam là một giáo viên Toán trẻ mới ra trường. Khi bước vào lớp học 10C đầu tiên, trong lòng thầy có bao nhiêu háo hức, nhưng cũng đầy lo lắng. Môn Toán vốn dĩ đã là một môn học “khó nhằn” với nhiều học sinh, nên thầy không chỉ muốn truyền đạt kiến thức mà còn phải truyền cảm hứng, để các em yêu thích và không sợ môn học này. Đứng trên bục giảng, thầy nhận ra rằng dù đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, nhưng khiến học sinh yêu Toán không hề dễ dàng chút nào. Các em có những ánh mắt tò mò nhưng cũng đầy thách thức, đôi lúc là cả sự bướng bỉnh và tinh nghịch.
Những ngày đầu ấy là một chặng đường đầy thử thách. Mỗi khi tan trường, thầy Nam lại miệt mài chỉnh sửa giáo án, thêm ví dụ gần gũi để bài giảng bớt khô khan, với hy vọng rằng học sinh sẽ cảm thấy Toán học thú vị hơn. Đêm đến, thầy vẫn thao thức, lo lắng liệu mình có đủ kiên nhẫn và sáng tạo để chinh phục những học trò nhỏ, giúp các em cảm thấy Toán không chỉ là những con số vô hồn mà còn là một thế giới đầy điều kỳ diệu.
Rồi ngày 20/11 đầu tiên của thầy đã đến.
Thầy Nam không mong đợi gì nhiều, chỉ nghĩ đây là một dịp để nhìn lại những gì mình đã cố gắng. Nhưng vào giờ ra chơi hôm ấy, cả lớp học trò ùa đến bên thầy với một món quà nhỏ nhưng đầy ý nghĩa – một chiếc bánh kem tự tay các em chuẩn bị. Chiếc bánh có lớp kem trắng ngà, vài bông hoa nhỏ xinh và dòng chữ “Chúc mừng thầy Nam của chúng em” được viết bằng nét chữ ngô nghê nhưng chan chứa tình cảm. Các em chẳng có lời hoa mỹ nào, chỉ cười rạng rỡ và trao cho thầy món quà ấy một cách chân thành, hồn nhiên nhất.
Trong khoảnh khắc ấy, thầy Nam thực sự xúc động. Chiếc bánh kem nhỏ không chỉ là món quà mà còn là lời cảm ơn mộc mạc của lứa học trò đầu tiên dành tặng thầy giáo trẻ. Thầy hiểu rằng, mọi nỗ lực của mình, mọi đêm dài soạn giáo án đều xứng đáng khi nhìn thấy các em vui vẻ và gần gũi hơn với thầy, với môn Toán. Từ sau ngày đó, thầy bắt đầu nhận thấy những thay đổi tích cực. Các em không còn sợ Toán như trước, ánh mắt đã bớt vẻ ngại ngùng mà thay vào đó là sự hào hứng mỗi khi đến tiết Toán. Những câu hỏi rụt rè dần trở thành những cuộc trao đổi sôi nổi, các em bắt đầu tự tin giải quyết bài tập và tìm ra niềm vui khi chinh phục từng con số, từng phép toán. Với thầy Nam, không có món quà nào quý giá hơn khi thấy học trò mình không chỉ tiến bộ mà còn thật sự yêu thích môn học tưởng chừng khô khan này.
Giờ đây, mỗi dịp 20/11, dù có biết bao thế hệ học sinh đến rồi đi, thầy Nam vẫn luôn nhớ về chiếc bánh kem nhỏ xinh năm nào. Nó là minh chứng cho niềm tin và tình cảm trong sáng mà học trò dành cho thầy giáo trẻ, là nguồn động viên để thầy tiếp tục đồng hành với các em học trò trên hành trình khám phá môn Toán. Chiếc bánh kem năm ấy mãi là kỷ niệm đẹp và là động lực để thầy gắn bó với nghề Giáo đến tận bây giờ.
Vì thế, vào ngày Nhà giáo Việt Nam, nếu có thể, hãy dành tặng một chiếc bánh kem, một tấm thiệp hay chỉ là một lời chúc từ tận đáy lòng cho thầy cô của mình. Đôi khi, những điều giản dị và chân thành lại chạm đến trái tim sâu sắc nhất.
Xem thêm chủ đề
Bài viết Liên Quan